12/10/2011…dầm mưa

à thì ta có áo mưa
nhưng ta lại ko thix mặc
cứ để đầu trần đạp xe đi học
lúc về cũng dầm mưa tiếp tục đạp
để nỗi buồn đó cuốn theo cơn mưa

Nhớ cái thời vài lần đua đón người bạn gái mặc áo dài trắng bằng chiếc xe đạp màu trắng.
Lúc đó tình cảm bạn bè thật vui. Không suy nghĩ gì cả chỉ biết vui chơi và học hành.
Giờ thì để chở 1 người mà mình yêu thương thì đó là cả 1 vấn đề
ờh thì khó đó…vì người ta đã muốn 1 ai đó chở về
Ko bik em đang để ý ai nhỉ?
Ko bik đo có phải là mình…hay chỉ là huyền ảo

Buồn đó, 1 tuần 1 lần gặp mặt rồi ai lại về nhà đó.
Và cứ như thế sợ rằng tình phai nhạt
Thôi! Anh sẽ để em tụ do
Ko vào những nơi em hay vào hay bất cứ lời nhắn nào cho em
để em có thể lựa chọn đúng đắn

Có như thế mới biết em có nghĩ tới anh
Anh sẽ chìm dần vào quên lãng một thời gian
ờh! nhiêu đó thời gian để anh hoàn thiện mình.

Em à, Anh rất đau trong trái tim này…

Nàng hỡi biết mấy hân hoan khi ta bên nhau lần nữa
Và mắt môi em long lanh khi nói với anh
Bằng ngàn lời ru êm ái.

Nàng hỡi vẫn biết không ai xui ta nên duyên gặp gỡ
Mà lúc quên nhau ôi ân tình đã bao giờ
Hỏi rằng em ơi có nhớ.

Em ơi mặc dù quanh đây lung linh bao nhiêu bóng hình
Mà vì yêu em nên tim anh vẫn vô tình
Một trời hương hoa bao la cho ta với mình.
Này em, em hỡi xin em
Trở về nơi đây bên anh yên vui cõi đời
Chỉ mình em thôi riêng anh mơ ước lâu rồi
Như hình với bóng không rời.

Nàng hỡi, chớ có kiêu sa khi anh cô đơn lạnh giá
Còn nhớ khi ta nâng niu hạnh phúc trong tay
Thì đừng làm hồn tan vỡ.

Nàng hỡi, hãy cố quên đi, quên đi bao nhiêu lầm lỡ
Và sẽ không ai ngu ngơ tìm lỗi nơi aị
Ðể đời ta yêu vui mãi mãị

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *