Uhm…
lại bâng khuâng…
im lặng, suy nghĩ, rồi lại vẩn vơ…
nhìn, rồi nhìn, rồi lại nhắm mắt ôm đầu muốn quên hết
quên => bỏ đi ký ức => bỏ đi những thứ làm đau chính mình
lượt hết thì ko có gì cả chỉ còn một mối bận tâm…
đã chấm dứt xem như người xa lạ,…
uhm người ấy cũng ko tồn tại nữa rồi
ko níu kéo, ko luyến tiếc nữa
thất vọng lắm rồi
đã nghĩ đến chuyện trả hết tất cả những thứ liên wan đến cô
nghĩ lại ai đời lại làm như thế vào cái ngày này…
huzm dù sao thì người ta cũng là con người
có phải là cỗ máy đâu mà bắt người ta thế này bắt người ta thế kia
cười thầm thằng khờ sao mà khờ wá…
cười sảng khoái vì đã thành một người ác độc
bùng lên cơn lửa muốn làm tất cả mọi người ghét
nhưng lại ko dám và xém nữa tôi làm cho 1 người ghét rồi
Trả lại em iu khung trời đại học, con đường nên thơ cây dài bóng mát…
Trả cho anh phút giây bình yên, trả cho anh hạnh phúc êm đềm
ngày này sẽ cố gắng wên…chúc hạnh phúc mãi mãi…ước gì có vương quốc far far away nhỉ…
thix cái clip 🙂