Ta là gì trong ý nghĩ của ta
là gì nhỉ cái dãy phố con con treo đầy biển hiệu
Chim
trong phép màu khó hiểu
mang theo lý do chẳng mấy rạch ròi
bay và đậu xuống
rồi lại bay
Rồi người đi lảo đảo ngất ngây
rồi giờ buông, ngày rơi trầm như hoa đại rụng
cả em nữa một thủa cháy tưng bừng
giờ đã là chấm sáng vời xa
Nhưng trên nóc nhà ta
tinh mơ luôn trở lại
chào mào và sẻ nâu thân ái
Những con chim không bao giờ giả dối
Cất tiếng nói của trời
Trong dãy phố con con treo đầy biển hiệu
trong sự phong kín đê mê này
ta ngượng ngùng nghĩ mình là cánh cửa.
Nguyễn Bình Phương
Anonymous writes:Bài thơ hay…Hóa hình…Hóa cả lòng mình…gửi 1 chút vào gió..bay đi…nhuư chú chim thật tha…..nhẹ nhõm….mỉm cười 🙂