Chỉ còn thoáng giây để ta trầm tĩnh
Tiếp tục cuộc hành trình của đời mình
Không còn gì để lo cứ sống cho thật hạnh phúc
Để biết người biết ta cho ta vững vàng… …
Alphabet poem
Cơn gió lạ…
Hôm qua đã qua, hôm nay lại tới trong những điều tưởng như đã hết. Nó cứ đến và tôi lại cứ vô trí. Bất giác có cơn gió mạnh lùa qua khung cưa sổ. Nơi mà tôi rất thix bởi vì nó chứa cây đàn iu dấu mà mỗi khi tôi đặt tay lên là hòa mình vào cây đàn.
Tuy chỉ đánh những nốt thật vu vơ nhưng nó chứa đầy cảm xúc của tôi. Buồn vui đan xen lẫn lộn. Đêm đó, tiếng gió hòa quyện cùng tiếng piano tạo cho cảm giác tĩnh lặng mà đầy cảm xúc. Không khí xung quanh đã chìm vào giấc ngủ. Những ngôi sao thật lấp lánh như đang đùa giỡn với nàng trăng. Cảm giác vô tri đã đi thế vào đó là sự thix thú cùng một điều ước….
Tâm hồn đã thanh thản. Thả trôi theo dòng nhạc và cuốn mình vào thế giới mơ mộng. Mơ một ngày tôi mãi là đứa trẻ đầy kiêu hãnh không phải suy nghĩ nhiều. Ngày hôm đó tuy có nhiều sự bực bội nhưng đã được thả trôi đi. Cứ tưởng sẽ kết thúc một ngày đầy u ám. Em lại là người tâm sự với anh. Mở nick chat quá trời nick sáng lấp lánh với dòng status thật là chán đời nhất xem ai là người chia sẻ tâm sự. Nhưng ai cũng có một khoảng trời riêng của mình. Từ đâu một cái nick ập đến. Em! Invisible! Một buổi tối kết thúc đầy mơ mộng vậy đó.
Thôi vẫn như câu nói mà tôi rất thix thú:"Trời vẫn xanh, gió vẫn thổi và chong chóng vẫn quay…" Không có tôi mọi người vẫn sống hạnh phúc và vui vẻ. Nhưng câu đó vẫn còn một ý nữa mà. Dù mọi chuyện có như thế nào thì vẫn còn một cánh cửa hy vọng để tìm đến được hạnh phúc của riêng mình. Bất giác tôi đã đánh mất nhiều thứ phải tìm lại thôi nào… …