Mọi thứ đã rơi vào cô quạnh. Một sự im lặng đáng sợ, bao quanh trong tiếng nhạc trữ tình…
Do yo raise me up???
Anh muốn nói nhiều với em lắm mà ko hiểu sao hôm nay anh lại buồn một cách kỳ lạ. Em luôn im lặng nghe anh giải bày. Trong khi anh chờ đợi một điều gì đó, một cảm giác ngập chiếm hồn anh, một lời thổ lộ và thật lòng của em sao. Chỉ bik rằng em làm cho anh nhớ về em nhiều hơn. Có lẽ anh là một người ko đáng tin cậy. Uhm! Bởi vì em là con gái mà. Anh chỉ hy vọng tình cảm của em dành cho anh là thật lòng. Hôm nay mong chờ em vực anh dậy sau những nỗi buồn tê tái, cô đơn, trống rỗng thế nhưng chỉ một nỗi nhớ, nhớ em rất nhiều. Biết bao lời thị phi, biết bao điều nhảm nhí em kêu anh đừng để ý nhưng nó đã làm anh trở nên trầm cảm vì nó. Anh im lặng để suy nghĩ mong chờ em xoa dịu sự trầm tư này nhưng em lại im lặng cho tiếng nhạc lớn hơn mọi khi. Anh đòi hỏi quá chăng? Có lẽ vì điều đó mà mọi người xa lánh anh. Một sự hoàn thiện tuyệt đối một sự đòi hỏi ko thể có giữa cuộc sống này. …
Lúc này, anh chỉ muốn trốn vào trong một nơi ko có một bóng người, một ko gian yên tĩnh và đầy bóng tối để ở đó anh cảm giác rằng mình là người duy nhất để hình bóng em xa dần. Nhưng anh nghĩ chắc ko thể vì anh đã say trong cơn mê ngủ, một cơn mê hạnh phúc giữa đời thực không biết nó có xảy ra. Một câu hỏi luôn ấp ủ và tự biết rằng dù có hỏi em cũng sẽ ko trả lời và đôi khi nó còn phá vỡ cả niềm yêu thương nhỏ nhoi của e dành cho a giống như những lần trước nữa thì a sẽ hối hận biết chừng nào.
Có lẽ vẫn câu nói đó, nếu như a may mắn a sẽ nhận được câu trả lời của em và nếu e đọc được những lời anh ghi này xin em wên nó đi nếu nó làm em buồn lòng. Nhớ em lắm