Một cô gái vì lời nguyền phù thủy đã trở nên khác người, đợi chờ chàng hoàng tử của cuộc đời đến cầu hôn và trao nụ hôn tình yêu để nàng sẽ trở thành người bình thường…
Chỉ vì khuôn mặt nàng bị dị tật mà biết bao chàng trai đã chạy trốn khỏi nàng… Sau đó nàng chỉ nhìn thế giới wa tấm gương chỉ có nàng được thấy. Rồi một chàng trai đã đến và cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy nàng, lúc đầu anh cũng đã như bao chàng trai khác rất sợ nhưng rồi suy nghĩ lại anh đã thương nàng từ lâu sau cánh cửa kính đó…
Nhưng rốt cuộc chính nàng là người giải lời nguyền, còn anh chỉ là chàng lãng tử chơi đàn đầy tâm trạng …Anh đã không thể giải được lời nguyền cho nàng chỉ vì anh còn yếu lòng.
Nàng đã trốn khỏi gia đình để được cuộc sống tự do, wen rất nhiều người bạn và họ ko ngại khuôn mặt cùa nàng… sau đó vì gia đình nàng đồng ý cưới một người mà mình ko yêu còn chàng trai ấy thì vì ích lợi của mình… 🙁 khi chuẩn bị nói lời thề nguyện thì nàng từ chối và chạy khỏi tiệc cưới. Nàng đã nói lên một câu làm peter phải yêu mến nàng:
"Con tự hào vì con chính là con"
Và nàng đã trở lại một người xinh đẹp bước ra cuộc đời đầy tươi sáng. Nàng đã tìm đến chàng lãng tử vì biết được chàng yêu mình và đã hết sức lo lắng cho mình khi nàng trốn khỏi nhà.
Peter rất thix những câu chuyện mà làm cho con người phải suy nghĩ về tính nhân văn của chúng. Và suy nghĩ lại chính mình mình có phải như thế ko? Thấy được chàng Max lãng tử sao giống mình wá nhưng chàng tìm được hạnh phúc một nửa cho chính mình còn peter… Khoảng cách vẫn còn xa vời wá… Hôm nay là ngày rất buồn vì nhận được khá nhiều tin mình ko thix, rồi lớp học mình dạy thì ko ai chịu nghe lời… tìm kiếm một lời an ủi hay động viên thật là khó… Người tạo một khoảng cách xa xôi với tôi, một mình bơ vơ giữa chốn đông người… Max thì hạnh phúc rồi, Peter thì chênh vênh như những dấu 3 chấm này…
Bản nhạc Max đánh như chính tâm trạng Peter lúc này…"The Kiss"
Cả bài: