20 tháng 11 năm nay thiệt là chán.
Không bè không bạn cũng không hoa.
Tự mình hỏi lại sao buồn thế?
Có lẽ do ta bởi vì ta.
Không biết từ bao giờ mình cảm thấy day dứt khó chịu cái ngày này như hôm nay. Chắc có lẽ từ khi mình đi dạy thêm và dạy giáo lý. Thử nghĩ xem khi bạn bỏ công sức ra dạy dỗ những cậu nhok cô nhok, những nhân tài của đất nước sau này dù chỉ 1 hành động yêu thương thôi thì bạn cũng đã mãn nguyện rồi chứ không cần phải quà cáp. Mình nhớ lại chính cái tôi ngày xưa. Cứ đến cái ngày này là chả thèm wan tâm và thường nói hơi sức đâu mà để ý mấy cái chuyện tầm phào này chỉ cần trong lòng mình yêu thầy cô là được rồi. Nhưng bây giờ thì mới thấm thía cái câu nói ấy.
Còn nhớ khi hồi học lớp 9 lòng tự hứa khi nào thành công trong cuộc sống thì lúc đó mới dám vác cái mặt của mình mà đến thăm và gặp lại thầy cô. Nhưng hứa thì hứa đó và đã cố gắng nhưng vẫn ko được được nhiều thành tích cho mấy. Thi chuyển cấp thì rớt không đậu vào trường công. Phải wa trường bán công. Nhìn lại thấy những người bạn của mình ai cũng vào trường công mà lòng hổ thẹn. Thế là chắc có lẽ từ lúc đó cái ngày này tôi không còn xem trọng nữa và việc học có lẽ xuống cấp từ đó. Bây giờ lên Sinh viên, bắt đầu đi kiếm việc làm phụ giúp àh không phải nói là kiếm thêm tiền tiêu xài chứ vài đồng lương ít ỏi đó thì phụ giúp được gì. Và khi bắt đầu với cái nghề gõ đầu trẻ thì cảm thấy thật hạnh phúc khi được những người em iu quý và tặng quà cho mình. Cái giây phút đó thật lâng lâng biết bao. Và cảm giác xưa trở lại, mình thật sai lầm với những quan niệm sai lầm ấy. Dù biết sai lầm nhưng vẫn mù quáng đi theo. Hối tiếc với những thời gian kỷ niệm học trò vui vẻ ấy. Bây giờ thì đã là sinh viên nhưng thời gian lên lớp ít lại và bạn bè thì ở cách xa nhau nên tụ họp lại cũng khó cảm thấy thật khó chịu biết bao. Và cái ngày 20-11 này bắt đầu chúng tôi không còn để ý nhiều cho lắm. Thời gian cứ thế trôi đi và tôi tiếp tục phải thay đổi và hoàn thiện mình hơn. …
Em xin lỗi không về thăm lại thầy cô. Tính em vốn tự ti nên một mình về thăm thì lại cảm thấy sợ sệt 1 cách lạ lùng. Em sẽ cố gắng để tự tin hơn và thành công trong cuộc sống này để không uổng ông thầy cô đã dạy dỗ em và lúc đó em chắc chắn sẽ về lại thăm trường xưa cùng thầy cô.
Chúc mọi người thầy cùng tất cả những cô giáo trên thế giới này thêm sức khỏe và hạnh phúc trong cuộc sống. Vì thầy cô là chìa khóa trí tuệ cho chúng em thêm hiểu biết và kỹ năng sống để vững ttin bước vào đời.
Mừng ngày nhà giáo Việt Nam 20-11[/B]
uhm …bạn đúng là hơi tự ti về mình đấy..hãy tự tin lên nhé..người việt trẻ phải mạnh mẽ và tự tin cho các e sau noi gương chứ..nhất là các học sinh of bạn sau này đó..ủa nhưng có phải bạn là dân sp hong nhỉ???? 😀 chúc một ngày cuối tuần vui vẻ…:)
Hihi thanks vì đã shaze. Tự ti đôi chút vì tự thấy mình đã wá tự tin :P. Nói vậy chứ đôi lúc trong con người tự nhiên cảm thấy hụt hẫng 1 chút nào đó. 1 cảm gáic thóang qua thôi.Còn dân SP thì đính chính mình là dân kỹ thuật sau này là kỹ sư nhưng có thể quay lại trường dạy cũng có thể :D. tương lai còn dài nên khó biết.Cảm ơn bạn nhiều nhé :happy:
uhhi cùng dân kỹ thuật với nhau rùi …:D chúc bạn luôn tràn đầy tự tin để vượt qua những trở ngại nhé ..chúc bạn một ngày zui ze:D