Năm 2001 tôi hay uống cà phê. Tôi thích uống cà phê vì tôi muốn… làm người lớn, tôi muốn học cách suy tư. Tôi thích vị đắng của cà phê, có lẽ tôi muốn nếm trải vì khi đó tôi mới 18 tuổi.
…Gia Bảo…\
Năm 2008 tôi hay uống chanh leo. Tôi thích ngồi trà đá ở nhà thờ lớn. Chanh leo làm tôi nhớ đến một người bạn không thường xuyên ở bên nhưng đã là một phần tất yếu trong tôi. Tôi thích uống trà đá ở nhà thờ, tiếng chuông nhà thờ khiến tôi nhẹ lòng hơn và giúp tôi có được những giây phút thanh thản. Tôi đã mệt mỏi.
Năm 2001 tôi bắt đầu ngày mới lúc 6 giờ với cơ thể nhẹ nhõm, ăn sáng, đi học, đi mua sách, đi uống cà phê và nghe những bản ballad nhẹ nhàng.
Năm 2008 tôi bắt đầu ngày mới lúc 11 giờ với cái đầu đau nhức, ăn sáng, nghe một bài thể loại trance sau đó đi làm.
Năm 2001 tôi thích đi chơi những buổi sáng mùa thu, mùa mà tôi rất thích.
Năm 2008 tôi thích được yên tĩnh. Tôi sợ ánh sáng, tôi chỉ muốn ngồi ở một góc nhỏ nào đó.
Năm 2001 tôi bước chân ra đường với đôi mắt nhìn thẳng, nụ cười hồn nhiên và lòng đầy tự tin.
Năm 2008 tôi bước chân ra đường với đôi mắt trũng sâu đầy gợn đỏ, tôi vẫn cười nhưng chỉ là nụ cười xã giao. Tôi đã mất lòng tin vào tất cả.
Năm 2001 tôi luôn mơ một giấc mơ đẹp về cuộc sống.
Năm 2008 tôi vừa trải qua một cơn ác mộng.
Năm 2001 trước khi ngủ tôi hay nói có lẽ đêm nay mình sẽ gặp cô ấy…
Năm 2008 trước khi ngủ tôi ước gì ngày mai trời đừng sáng…
Năm 2001 tôi khát khao một tình yêu đẹp với một bó hoa cỏ may được gói trong trang giấy trắng học trò, hái ở ven đê sông Hồng.
Năm 2008 tôi khát khao một mái ấm gia đình.
Năm 2001 tôi luôn vui vẻ bên rất nhiều bạn bè.
Năm 2008 tôi lặng lẽ cô đơn trên con đường vừa xa lạ vừa gần gũi thân thương.
Năm 2001 tôi luôn muốn trí nhớ mình thật tốt để có thể nhớ được nhiều kỷ niệm đẹp.
Năm 2008 tôi muốn quên, muốn quên rất nhiều… mà không thể quên được.
Tôi đã 25 tuổi. Tôi biết quá khứ chỉ là trải nghiệm chứ không phải là gánh nặng. Tôi biết nhưng tôi không làm được.
Tôi thích đọc những câu chuyện mà kết thúc của nó không có hậu nhưng tôi không muốn cuộc đời tôi là một câu chuyện mà kết thúc của nó cũng không có hậu. …
Nghe ca khúc I Believe In You do Celine Dion và Il Divo trình bày.
P/S:Time làm thay đổi con người. Nếu ta ko kịp nhìn lại chính mình thì có thể ta càng ngày càng đi lạc hướng và ko kịp sửa đổi mình. Hãy cứ lạc quan và vui vẻ bạn àh dù trong cuộc sống này đầy khó khăn và đau khổ. Hãy vững tin vì niềm hy vọng chớ thất vọng khi gặp gian nan.
anh có thay đổi giống vậy ko?
Ai cũng treo cờ ! Tui cũng đã treo cờ , Mời mọi người ghé nhà tui chơi http://my.opera.com/tanvybon/blogNhiệt Liệt Chào Mừng Ngày Quốc Khánh Nước CHXHCN Việt Nam
em iu qu´´y 🙂
sao anh lại copy cái entry của người ta qua chi dzậy!?!? trời đất ơi… của mình thì tự viết đi chứ!!! :whistle: :devil: :down:
Time sẽ làm thay đổi mỗi con người chúng ta dù ít dù nhiều em àh. Nhưng chỉ có 1 điều không thay đổi là tình yêu mãi luôn tồn tại và hy vọng vẫn luôn sáng ngời.Còn cái vụ coppy cái entry hay không thì anh chỉ muốn mỗi người chúng ta khi đọc xong bài này hãy xem lại mỗi con người chúng ta time wa đã xảy ra thế nào trong con người chúng ta.
dzậy thì để em quay về blog em biết ngay một entry ve em của quá khứ và em bây giờ ha ^^
@Tụt: tui viết 1 cái giốgn entry này rồi. Đọc chưa?@anh iu: anh cũng viết thử 1 cái đi 🙂