2001 và 2008

Năm 2001 tôi hay uống cà phê. Tôi thích uống cà phê vì tôi muốn… làm người lớn, tôi muốn học cách suy tư. Tôi thích vị đắng của cà phê, có lẽ tôi muốn nếm trải vì khi đó tôi mới 18 tuổi.
…Gia Bảo…\
Năm 2008 tôi hay uống chanh leo. Tôi thích ngồi trà đá ở nhà thờ lớn. Chanh leo làm tôi nhớ đến một người bạn không thường xuyên ở bên nhưng đã là một phần tất yếu trong tôi. Tôi thích uống trà đá ở nhà thờ, tiếng chuông nhà thờ khiến tôi nhẹ lòng hơn và giúp tôi có được những giây phút thanh thản. Tôi đã mệt mỏi.

Năm 2001 tôi bắt đầu ngày mới lúc 6 giờ với cơ thể nhẹ nhõm, ăn sáng, đi học, đi mua sách, đi uống cà phê và nghe những bản ballad nhẹ nhàng.
Năm 2008 tôi bắt đầu ngày mới lúc 11 giờ với cái đầu đau nhức, ăn sáng, nghe một bài thể loại trance sau đó đi làm.

Năm 2001 tôi thích đi chơi những buổi sáng mùa thu, mùa mà tôi rất thích.
Năm 2008 tôi thích được yên tĩnh. Tôi sợ ánh sáng, tôi chỉ muốn ngồi ở một góc nhỏ nào đó.

Năm 2001 tôi bước chân ra đường với đôi mắt nhìn thẳng, nụ cười hồn nhiên và lòng đầy tự tin.
Năm 2008 tôi bước chân ra đường với đôi mắt trũng sâu đầy gợn đỏ, tôi vẫn cười nhưng chỉ là nụ cười xã giao. Tôi đã mất lòng tin vào tất cả.

Năm 2001 tôi luôn mơ một giấc mơ đẹp về cuộc sống.
Năm 2008 tôi vừa trải qua một cơn ác mộng.

Năm 2001 trước khi ngủ tôi hay nói có lẽ đêm nay mình sẽ gặp cô ấy…
Năm 2008 trước khi ngủ tôi ước gì ngày mai trời đừng sáng…

Năm 2001 tôi khát khao một tình yêu đẹp với một bó hoa cỏ may được gói trong trang giấy trắng học trò, hái ở ven đê sông Hồng.
Năm 2008 tôi khát khao một mái ấm gia đình.

Năm 2001 tôi luôn vui vẻ bên rất nhiều bạn bè.
Năm 2008 tôi lặng lẽ cô đơn trên con đường vừa xa lạ vừa gần gũi thân thương.

Năm 2001 tôi luôn muốn trí nhớ mình thật tốt để có thể nhớ được nhiều kỷ niệm đẹp.
Năm 2008 tôi muốn quên, muốn quên rất nhiều… mà không thể quên được.

Tôi đã 25 tuổi. Tôi biết quá khứ chỉ là trải nghiệm chứ không phải là gánh nặng. Tôi biết nhưng tôi không làm được.

Tôi thích đọc những câu chuyện mà kết thúc của nó không có hậu nhưng tôi không muốn cuộc đời tôi là một câu chuyện mà kết thúc của nó cũng không có hậu.

Continue reading “2001 và 2008”

Cảm ơn em “Đà Lạt” yêu hỡi…

Đà Lạt nắng, và gió, và hoa, trong lòng tôi.
Đà Lạt mưa, nhẹ rơi, nhớ mãi khi xa rồi.
Lao xao trôi nhẹ lên cao, lời thì thầm dung thấu.
Yêu nhau, yêu ngàn thông reo, yêu nắng gió lập đông.
Nhà thờ Domain de Marie

Trại Đà Lạt lần này peter cảm thấy mình làm chưa thật sự nhiều cho lắm,
vẫn còn cảm giác lonely như những năm trước. Một cảm giác buồn buồn khó tả
nhưng tại sao chính peter luôn tự làm khổ peter thế ko bik. Tự nhiên cảm giác mình già đi.
Nhớ hồi đó cứ mỗi lần đóng kịch là được khen, tự hào biết bao
rồi bị người ta đặt biệt danh Châu cải lương, tuy sến nhưng mà tếu.
Bây giờ thì cách diễn vẫn ko có gì đỗi mới vẫn rập khuôn theo những năm cũ,
bị chê wá trời, ngồi buồn 1 mình luôn.

Bù lại lớp trẻ tài năng xuất hiện nhiều ra.
Tuy cách diễn vẫn còn ngập ngừng, khựng khỉu nhưng tính tự tin
và khả năng nhạy bén, nhiệt tình của lớp trẻ đã được bộc lộ ra hết.
Nhớ lại thời trẻ peter cũng như những người bạn đó, chơi la hét wá trời
đến nỗi có người ko nói được nữa mất 1 tuần mới nói lại được
nhưng vẫn chưa bình thường nghe mà mắc cười tuy vậy peter vẫn ko bị 😛
vì đã rút được kinh nghiệm quý báu của đàn anh :

" La hét thức đêm Dambri hỡi.
Đêm Đà lạt ngày hai ngày ba tiếp,
Sinh hoạt hết mình nhưng ngủ sớm,
Để còn sức tung chưởng đêm cuối cùng,
Mai còn bịn rịn lúc chia tay"

Cảm thấy vui sao sao đó vì lớp trẻ đã có thể thay thế chúng tôi rồi…[/b]

Peter muốn quay lại trước ngày đi để giải tỏa hết tâm sự thì có lẽ đến hôm nay sẽ có rất nhiều chuyện vui chứ không phải gặp nhiều rắc rối thế này rồi. Nhưng Peter lại sợ sệt mọi chuyện Peter làm có lẽ nếu làm sớm hơn thì tốt biết bao. Đà Lạt là nơi thơ mộng nhưng với peter nó thơ mộng và huyền diệu hơn nữa khi con người đang yêu. Vì thế mà Peter chưa cảm nhận được hết vẻ đẹp của rừng thông, mưa, nắng, gió, lung linh Hồ Xuân Hương… của Đà Lạt. Nhưng có thể bây giờ hồi tưởng lại thì thất hạnh phúc biết bao….

Đà Lạt nắng và gió,
cho trái tim nồng say.
Đà Lạt mưa nhẹ rơi, nhớ mãi trong lòng ai

Continue reading “Cảm ơn em “Đà Lạt” yêu hỡi…”