Trong đời mình, con được học với biết bao nhiêu thầy cô, nhưng những kỉ niệm về thầy mãi là những dấu ấn không bao giờ mờ phai. Còn nhớ nét chữ đầu đời con viết sao vụng về đến thế! Viên phấn con cầm chẳng hiểu sao cứ chuội khỏi tay.
Thầy nắm tay con, vừa giúp con uốn từng nét, vừa ân cần giảng giải. Từ viết phấn, chuyển sang viết chì, rồi đến viết mực, con tiến bộ dần nhờ thầy uốn nắn và chỉ bảo.
Từ những bài học đánh vần, tập tô, tập đọc, tập viết của lớp vỡ lòng, đến những bài về cách xem giờ và phép đo lường bằng mét, centimét của lớp 3. Dù địa điểm học là một mái đình cũ, một phòng tạm mái lợp lá, tường trát bùn trộn rơm bên bờ ao làng mình, hay một phòng xây gạch tróc vữa, trơ lõi đỏ trống huếch ở làng bên và mỗi khi trời trở lạnh gió lùa vào từng đợt thấu xương, con đều khao khát đến để được học với thầy.
Con nghĩ thầy đã quên con. Nhưng con vẫn ko sao wên được bài học về tình yêu thương mà thầy dạy con bằng chính hành động của mình trở thành báu vật tinh thần mà con có được trong cuộc đời, giúp con thành người và làm người. Con vô cùng biết ơn thầy vì đã dạy dỗ và cho con nhiều tình yêu thương đến thế.
Những gì con đạt được trong cuộc đời đều nhờ công dạy dỗ và giáo dục của các thầy cô, và thầy, người thầy đầu tiên của con, là người không thể thay thế.
Bỗng nghĩ đến những thầy cô vùng lũ đang cùng mọi người phơi sách, đóng lại bàn ghế, dựng tạm lại trường, từng có người đã hi sinh tính mạng khi cứu người trong lũ; ngày 20-11 này chắc là có thầy cô không nhận được hoa…
Bỗng nghĩ đến những thầy cô vùng cao đang trèo đèo lội suối, nhọc nhằn mang từng con chữ đến các bản làng, có người đã hi sinh cả tuổi thanh xuân nơi xa vắng; ngày này có thể có thầy cô chưa nhận được hoa…
Và nghĩ đến những thầy cô không biên chế, có người đã 10 năm, 15 năm vẫn cặm cụi với đám học trò "bụi đời" ở lớp học tình thương bên bãi rác, vỉa hè, công viên; ngày này cũng có khi không có hoa…
Trái tim người thầy luôn tràn đầy tình yêu thương học trò, đó chính là sức mạnh để mỗi người thầy vượt lên khó khăn làm tròn thiên chức người thầy. Trái tim người thầy – tạo nên hình ảnh cao quí của người thầy "cây cao bóng cả” mà bao thế hệ học trò giữ mãi trong tâm suốt cả cuộc đời, để rồi ngay cả khi tóc đã hoa râm, vẫn thốt lên hai tiếng "thầy ơi" mà lòng cứ rung động bồi hồi như thời còn cắp sách đến trường.
Nhân ngày Nhà Giáo Việt Nam 20-11, con xin bầy tỏ lòng biết ơn sâu sắc với công ơn dưỡng dục của thầy. Con kính chúc thầy sức khỏe và hạnh phúc!
Sưu tầm từ Tuổi Trẻ
co thay ma ko co co sao?…bat cong thiet…
Đúng là bất công thiệt vậy mình sẽ post 1 bài về người cô nhe
uh thanks
Chủ nhà không biết phuonglinh18 cũng là cô giáo à? Post bài gấp đeeeeeeeeeeee
oh vậy uh! vậy mà mình ko biết. Em xin lỗi cô vì đã ko chịu post bài gấp nên bây giờ em xin cô thứ lỗi nhưng em cũng đang là 1 người thầy bắt tay huề. Hìhìhì 🙂
😀 Bắt tay ôm hun thắm thiết đeeeeeeeeeeeeeeeee
ack gì mà ôm hôn nghe ghê thế. Mà muốn thì làm cách nào mới được 😀 :devil:
Thầy giáo ơi, thầy giáo đang gõ đầu trẻ ở đâu thế?
ôm thử đi…rùi miệng sẽ có màu đỏ đậm đẹp lắm 😀